Điều bí mật về "quyền lực của bố"
Tớ nhớ khi tớ bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên. Mẹ tớ hoảng hốt bám theo tớ đi khắp nhà không rời nửa bước làm tớ cảm thấy thật vướng víu, ông bà tớ luôn miệng kêu rầm lên: “Từ từ nào, cẩn thận khéo ngã” làm thỉnh thoảng tớ bị tiếng la ấy làm giật mình ngã lăn ra giữa sàn nhà. Chỉ có bố tớ bình thản lặng yên dõi theo từng bước chân hùng dũng của tớ: "Cả nhà không phải lo, ngã sẽ có 'mụ bà' đỡ rồi. Ngã thì mình tự đứng lên, con trai nhỉ”.
Nhờ có niềm tin mạnh mẽ của bố tớ mà tớ đã bước đi những bước đầu tiên và tớ tin rằng khi tớ ngã đã có bàn tay to lớn thô ráp ấm áp của tớ ngay lấp tức chìa ra để tớ có thể vịn vào, đứng thẳng dậy hiên ngang bước tiếp.
Tớ nhớ "thế giới thật là rộng lớn còn nhiều việc phải làm" đầu tiên của tớ là được nhìn từ trên bờ vai của bố. Bố công kênh tớ đi khắp nhà, khắp sân, khắp công viên... Chúng tớ cười vang với những niềm vui khám phá thật giản dị: một con sâu bò trên chiếc lá non, ông mặt trời làm tớ nhăn mặt… Từ tiếng cười vô tư ấy, tớ nhận ra được phép màu của việc giữ được mãi niềm vui thơ ấu, đấy chính là hình ảnh lấp đầy trong ký ức của mỗi đứa trẻ, trở thành "vũ khí" trước những biến động không ngừng của xã hội.
Bố tớ có giọng nói sang sảng, dứt khoát, chỉ cần bố tớ lên tiếng, mọi âm thanh khác đầu như nhạc không lời. Tớ nhận ra bố tớ là người vận hành chính sự hoạt động của gia đình với sự hỗ trợ đắc lực của mẹ, là cái phao an toàn của cả nhà tớ trước biển cả mênh mông của cuộc đời.
Nhưng "quyền lực của bố" đâu phải do hình dáng bố to lớn với bờ vai rộng lớn, đâu phải do giọng bố sang sảng, vọng ra cả nhà hàng xóm hay bố là cuốn bách khoa toàn thư.., Mà tớ cảm thấy "quyền lực của các ông bố" nằm trong một điều bí mật kỳ diệu nào đấy???
Tớ thấy ông ngoại tớ, bé nhỏ và khắc khổ so với mẹ tớ to béo phốp pháp, giảm mãi không xuống tí cân nào sau khi sinh tớ. Vậy mà khi mẹ bị tổn thương, bờ vai an toàn mẹ dựa vào vẫn là bờ vai bé nhỏ ấy. Mẹ bảo, khi mẹ lấy chồng là khi ông ngoại chính thức trao mẹ cho một vai tin cậy khác để mẹ dựa vào. Nhưng mẹ luôn biết bờ vai tin cậy cuối cùng luôn chờ đón hoàn toàn vô điều kiện vẫn là là bờ vai gầy gò khắc khổ của ông ngoại ngay cả khi nó đã gánh nặng bao cái "ngày xưa nhọc nhằn ".
Cái ông bạn Gugo ấy rất tài giỏi vì chuyện gì ông ấy cũng biết. Bố tớ chỉ cần một cú kích chuột nhẹ nhàng có ngay hàng triệu kết quả. Và ngay chính bản thân bố, trải nghiệm cuộc sống hiện đại chắc chắn sẽ nhiều hơn ông nội, người chỉ quanh quẩn trong làng quê bé nhỏ. Nhưng khi bối rối, khi ngơ ngác, thậm chí khi mất hết điểm tựa.. bố tớ vẫn háo hức tìm về những lời khuyên quý báu và yêu thương của ông nội. Giọng ông nội không còn được to như ngày nào, do sức khỏe và bệnh tật giọng ông thều thào mỏng mảnh như sương khói nhưng vẫn đầy uy lực. Bố lắng nghe với mỗi nỗi vui cồn cào như chú chim non ngơ ngác được chim bố bón từng miếng thức ăn. Bởi vì rất đơn giản cái bố cần không phải là kiến thức sâu rộng... mà bố cần cảm giác "vẫn luôn có bố bên mình" để tự tin xử lý mọi tình huống trong cuộc đời như khi chúng ta còn thơ bé.
Điều bí mật về "quyền lực của bố" - chính là nằm trong trái tim chúng ta.
Không có nhận xét nào: